Thứ Năm, 29 tháng 12, 2016

Thơ Puskin Song Ngữ - Phần 3 (1816 - 1819)


14.GỬI NÀNG

Elvina*, hãy đưa cho anh bàn tay của em nàо
Hãy giữ giùm giấc mơ nặng nề trong đời sốнг
Còn gặp lại nhau… biệt ly lâu hay chóng
Сố phận của anh nghiệt ngã vậy sao?

Chẳng lẽ không bao giờ còn ngoái lại nhìn ннау
Hay bóng đêm đã trùm lên đời anh muôn thuở?
Чẳng lẽ mỗi sáng thức giấc đời không còn nữа
Trong vòng tay âu yếm của tình yêu?

Elvina, tại vì sao trong giờ khắc đêm thâу
Anh không thể nào ôm lấy em trong vui vẻ
Хướng về em đôi mắt với bao khổ sở
Và nỗi đam mê run sợ nôn nao?

Trong niềm vui câm nín, trong khoái lạc ngọt ngàо
Tiếng thở dài của em và tiếng rên khe khẽ
Và lặng lẽ trong bóng đêm để niềm vui khơi dậи
Ngủ mơ màng bên cạnh người yêu?

1815
________________
*Elvina ở đây có thể là Kalorina Sobanskaya.

К ней

Эльвина, милый друг, приди, подай мне руку,
Я вяну, прекрати тяжелый жизни сон;
Скажи — увижу ли…. на долгую ль разлуку
 Я роком осуждён?

Ужели никогда на друга друг не взглянет,
Иль вечной темнотой покрыты дни мои?
Ужели никогда нас утро не застанет
 В объятиях любви?

Эльвина, почему в часы глубокой ночи
Я не могу тебя с весельем обнимать,
На милую стремить томленья полны очи
И страстью трепетать?

И в радости немой, в восторгах наслажденья
Твой шопот сладостный и тихой стон внимать
И тихо в скромной тьме для неги пробужденья
 Близ милой засыпать?
1815


15.TÔI ĐÃ TỪNG HẠNH PHÚC VÀ TẬN HƯỞNG

Тôi đã từng hạnh phúc và tận hưởнг
Niềm vui lặng lẽ và nỗi hân hoan…
Гиờ ở đâu ngày vui vội qua nhanh?
Những giấc mơ giữa ngày hè thoáng bóng
Đã tàn lụi vẻ đẹp nguồn khoái cảm
Và quanh tôi lại chiếc bóng u buồn!

1815

Итак я счастлив был, итак я наслаждался

Итак я счастлив был, итак я наслаждался,
Отрадой тихою, восторгом упивался…
И где веселья быстрый день?
Промчался лётом сновиденья,
Увяла прелесть наслажденья,
И снова вкруг меня угрюмой скуки тень!
1815



16.ANH ĐÀO

Ánh bình minh đỏ thắm
Bao trùm khắp phía đông
Trong ngôi làng bên sông
Ánh đèn đà tắt ngấm.

Những giọt sương trùm lên
Những bông hoa trên đồng
Những đàn cừu thức giấc
Trên những đồng cỏ mềm.

Những màn sương màu xám
Hướng về những đám mây
Những cô gái chăn cừu
Vội vàng đi tìm bạn.

Mạch nước nguồn giữa núi
Vang lên tiếng thầm thì
Ánh vàng lên từ xa
Rừng thông trong bóng tối.

Cô gái chăn cừu trẻ
Đi ra chợ vội vàng
Vừa đi vừa hát lên
Ánh mắt nhìn chăm chú.

Màu đỏ thắm đùa vui
Trên đôi gò má thắm
Nét trinh nguyên tỏa sáng
Trong đôi mắt rụt rè.

Đôi bàn tay khéo léo
Buộc mái tóc gọn gàng
Và đôi chân tự mình
Sinh ra mà cám dỗ.

Áo ngực đem che kín
Vẻ đẹp của ngực trần
Dưới yếm đào trú ẩn
Con mồi của người mong.

Cô gái chăn cừu tới
Vườn anh đào mọc dày
Cho mình cô tìm thấy
Nhiều quả mọng chín cây.

Dù vẻ ngoài tuyệt vời
Vẻ đẹp đầy quyến rũ
Nhưng đường đi đến đó
Cô thấy sợ khôn nguôi.

Nghĩ rồi quyết định ngay
Anh đào cần nếm thử
Chộp lấy cành cây nhỏ
Cô gái trèo lên cây.

Khi trèo lên tới nơi
Giữa trái cây chín mọng
Bàn chân cô lóng ngóng
Bước giữa những cành cây.

Hái trái đi em ơi
Anh đào cho em đó
Nhưng, có điều gì thế
Hở người đẹp của tôi?

Cô nhìn về xa xăm
Thấy chàng trai chạy đến
Bàn chân cô luống cuống
Và cô để trượt chân.

Và cành lá rung lên
Chết chứ không đùa bỡn
Cô chăn cừu ngã xuống
Nhưng với vẻ tuyệt trần!

Giữa những nhánh những cành
Khi chạm vào chiếc váy
Chàng ngạc nhiên nhìn thấy
Cả vẻ đẹp tuyệt trần.

Ở giữa đôi bàn chân
Trắng hơn là tuyết vậy
Chỗ gấp khúc diệu huyền
Chàng rõ ràng nhìn thấy.

Thứ giấu mọi thời gian
Ở những người phụ nữ
Ađam vì điều đó
Bị đuổi khỏi thiên đường.

Lặng lẽ gỡ nhánh cành
Khỏi người cô gái đẹp
Và chàng trai háo hức
Ép người đẹp vào mình.

Dòng máu đã sôi lên
Hai con tim sôi nổi
Và tình yêu bay tới
Trên đôi cánh vội vàng.

Niềm vui của đau thương
Hai con tim tươi trẻ
Trong tình yêu chờ đợi
Sẽ nên duyên vợ chồng.

Bởi sắc đẹp hút hồn
Chàng chăn cừu trẻ tuổi
Đưa bàn tay nóng hổi
Chạm tới những bàn chân.

Trong giây phút lãng quên
Thần ái tình dưới chân
Chàng chăn cừu ở lại
Trên bộ ngực đầy tràn.

Màu đỏ của anh đào
Đem vắt thành nước ép
Rồi nước đỏ đem rắc
Lên cho cỏ cho cây.
1815

Вишня

Румяной зарею
Покрылся восток,
В селе за рекою
Потух огонек.

Росой окропились
Цветы на полях,
Стада пробудились
На мягких лугах.

Туманы седые
Плывут к облакам,
Пастушки младые
Спешат к пастухам.

С журчаньем стремится
Источник меж гор,
Вдали золотится
Во тьме синий бор.

Пастушка младая
На рынок спешит
И вдаль, припевая,
Прилежно глядит.

Румянец играет
На полных щеках,
Невинность блистает
На робких глазах.

Искусной рукою
Коса убрана,
И ножка собою
Прельщать создана.

Корсетом прикрыта
Вся прелесть грудей,
Под фартуком скрыта
Приманка людей.

Пастушка приходит
В вишенник густой
И много находит
Плодов пред собой.

Хоть вид их прекрасен
Красотку манит,
Но путь к ним опасен —
Бедняжку страшит.

Подумав, решилась
Сих вишен поесть,
За ветвь ухватилась
На дерево взлезть.

Уже достигает
Награды своей
И робко ступает
Ногой меж ветвей.

Бери плод рукою —
И вишня твоя,
Но, ах! что с тобою,
Пастушка моя?

Вдали усмотрела, —
Спешит пастушок;
Нога ослабела,
Скользит башмачок.

И ветвь затрещала —
Беда, смерть грозит!
Пастушка упала,
Но, ах, какой вид!

Сучок преломленный
За платье задел;
Пастух удивленный
Всю прелесть узрел.

Среди двух прелестных
Белей снегу ног,
На сгибах чудесных
Пастух то зреть мог,

Что скрыто до время
У всех милых дам,
За что из эдема
Был выгнан Адам.

Пастушку несчастну
С сучка тихо снял
И грудь свою страстну
К красотке прижал.

Вся кровь закипела
В двух пылких сердцах,
Любовь прилетела
На быстрых крылах.

Утеха страданий
Двух юных сердец,
В любви ожиданий
Супругам венец.

Прельщенный красою,
Младой пастушок
Горячей рукою
Коснулся до ног.

И вмиг зарезвился
Амур в их ногах;
Пастух очутился
На полных грудях.

И вишню румяну
В соку раздавил,
И соком багряным
Траву окропил.
1815


17.DELIA*

Em đứng trước mặt anh
Delia yêu quí!
Giờ ly biệt với em
Anh khóc nhiều vô kể!
Em đứng trước mặt anh
Hay chỉ là mộng mị
Cám dỗ, làm xiêu lòng?

Em có nhận ra anh?
Chẳng phải người đã từng
Nhưng em – người bạn gái
Anh chẳng thể nào quên –
Và nhắc trong u buồn:
“Em có yêu anh vậy
Như với kẻ đã từng?”

Giờ lấy gì so sánh
Với số phận của anh!
Giọt nước mắt rơi xuống
Trên gò má của em –
Delia hổ thẹn?...
Giờ lấy gì so sánh
Với số phận của anh!
1815 – 1816
______________
*Delia là tên người con gái mà nhà thơ La Mã cổ đại Albius Tibullus (thế kỷ I tr. CN) từng ca ngợi trong những bài thơ của ông.

Делия

Ты ль передо мною,
Делия моя!
Разлучен с тобою —
Сколько плакал я!
Ты ль передо мною,
Или сон мечтою
Обольстил меня?

Ты узнала ль друга?
Он не то, что был;
Но тебя, подруга!
Все ж не позабыл —
И твердит унылый:
«Я любим ли милой,
Как, бывало, был?»

Что теперь сравнится
С долею моей!
Вот слеза катится
По щеке твоей —
Делия стыдится?..
Что теперь сравнится
С долею моей!
1815 – 1816



18.BA CA SĨ, MỘT BỘ BA BUỒN BỰC

Ba ca sĩ, một bộ ba buồn bực –
Shikhmatov, Shishkov, Shakhovskoy
Trí tuệ có ở bộ ba ác này
Shikhmatov, Shakhovskoy, Shishkov
Nhưng trong bộ ba ai người ngu nhất?
Shikhmatov, Shishkov, Shakhovskoy!
1815
______________
*Bài thơ trào phúng về Hội văn học “Tọa đàm của những người yêu chuộng lời nói Nga” (Беседа любителей русского слова) do Sergei Shikhmatov (1783 – 1837), Aleksandr Shishkov (1754 – 1841) và Aleksandr Shakhovskoy (1777 – 1846) đứng đầu. 

Угрюмых тройка есть певцов

Угрюмых тройка есть певцов —
Шихматов, Шаховской, Шишков,
Уму есть тройка супостатов —
Шишков наш, Шаховской, Шихматов,
Но кто глупей из тройки злой?
Шишков, Шихматов, Шаховской!
1815



19.SÁNG MAI TÔI SẼ CẦM THEO CÂY NẾN

Sáng mai tôi sẽ cầm theo cây nến
Để rồi ra xuất hiện trước vị thần:
Bạn tôi ơi hiện tôi đang còn sống
Nhưng đã từng dưới lưỡi hái tử thần:
Sazonov đã từng là đầy tớ
Còn Peshen là thầy thuốc của trường.
1816

Заутра с свечкой грошевою

Заутра с свечкой грошевою
Явлюсь пред образом святым:
Мой друг! остался я живым,
Но был уж смерти под косою:
Сазонов был моим слугою,
А Пешель — лекарем моим.
1816 


20.SẦU CA 

Hạnh phúc cho ai trong đam mê của mình
Dám nói rằng không có gì đáng sợ
Ai ở trong kiếp ba dào phận số
Hy vọng vỗ về, ve vuốt mơn man
Còn tôi thì trong cuộc sống đau buồn
Chẳng có niềm vui từ bao khoái lạc
Bông hoa của hy vọng kia đã chết
Hoa của đời cũng vì khổ héo hon!
Tuổi trẻ bay đi một cách u buồn
Hoa hồng của đời cũng đang héo úa.
Nhưng khổ thân tôi dù quên được tình
Thì nước mắt của tình không quên nổi!
1816

Элегия (Счастлив, кто в страсти сам себе)

Счастлив, кто в страсти сам себе
Без ужаса признаться смеет;
Кого в неведомой судьбе
Надежда тихая лелеет;
Но мне в унылой жизни нет
Отрады тайных наслаждений;
Увял надежды ранний цвет:
Цвет жизни сохнет от мучений!
Печально младость улетит,
И с ней увянут жизни розы.
Но я, любовью позабыт,
Любви не позабуду слезы!
1816


21.THƠ VỀ CÁI CHẾT CỦA MỘT NHÀ THƠ

Ông Klit sẽ không được lên thiên đường
Vì ông đã viết những lỗi lầm rất nặng.
Hãy để Thượng Đế quên việc làm của ông
Như thơ ông người đời từng quên lãng.
1813 – 1817

Эпиграмма на смерть стихотворца

Покойник Клит в раю не будет:
Творил он тяжкие грехи. -
Пусть бог дела его забудет,
Как свет забыл его стихи!
1813-1817


22.CUỘC ĐỜI NÀY VẪN THẾ

Cuộc đời này vẫn thế đã muôn năm
Chẳng có gì khác với thuở hồng hoang:
Bác học nhiều – người thông minh có ít
Người quen nhiều vô khối – bạn thì không!
1816

Всегда так будет как бывало

Всегда так будет как бывало:
Таков издревле белый свет:
Ученых много — умных мало,
Знакомых тьма — а друга нет!
1816


23.GỬI MORPHEUS*

Morpheus, hãy cho tình yêu đau khổ của ta
Một niềm vui, niềm hân hoan đến sáng
Thổi tắt ngọn đèn của ta, ngươi hãy đến
Hãy chúc phúc cho những giấc mơ ta!
Và hãy giấu khỏi ký ức buồn chán
Bản án kinh hoàng của sự biệt ly!
Hãy cho ta nhìn ánh mắt dịu dàng kia
Cho ta nghe giọng nói kia âu yếm
Và khi giọt sương của đêm sẽ biến
Ngươi hãy giã từ đôi mắt của ta
Ôi, giá mà linh hồn có thể điều này
Quên tình yêu trước khi đêm mới đến!
1816
_______________
*Morpheus – thần của những giấc mơ trong thần thoại Hy Lạp.

К Морфею

Морфей, до утра дай отраду
Моей мучительной любви.
Приди, задуй мою лампаду,
Мои мечты благослови!
Сокрой от памяти унылой
Разлуки страшный приговор!
Пускай увижу милый взор.
Пускай услышу голос милый.
Когда ж умчится ночи мгла,
И ты мои покинешь очи,
О, если бы душа могла
Забыть любовь до новой ночи!
1816


24.CỦA EM VÀ CỦA ANH*

Có trời biết vì sao các nhà thơ, nhà triết học
Từ lâu tranh luận đề tài của anh và của em
Anh không tranh cãi với học thuyết đám đông
Nhưng em ạ, tin thì anh không dám chắc.
Rằng, chẳng lẽ em đã không là của anh?
Và anh đã không là của em, duy nhất?
1814-1816

Твой и мой

Бог весть, за что философы, пииты
На твой и мой давным-давно сердиты.
Не спорю я с ученой их толпой,
Но и бранить причины не имею
То, что дарит мне радость и покой,
Что, ежели б ты не была моею?
Что, ежели б я не был, Ниса, твой?
1814-1816
_____________
*Tranh luận về đề tài “của em và của anh”, nghĩa là về nguồn gốc của quyền sở hữu, quả thật là một đề tài thường xuyên của các nhà triết học khai sáng và các nhà thơ thời đó. Cũng về đề tài này, sau đó, Pushkin đã viết bài thơ bằng tiếng Pháp “Tien et mien…”


25.CỦA EM VÀ CỦA ANH

 “Của em và của anh – Lafontaine đã viết –
Làm mất đi bao nhiêu liên kết ở trần gian” –
Điều này đối với anh, anh không tin chắc
Chuyện gì sẽ xảy ra hở Climène của anh
Nếu như em sẽ không còn là của anh
Và anh không còn là của em, duy nhất?
1818-1819

Tien et mien

„Tien et mien, –  dit Lafontaine –
Du monde a rompu le lien“.–
Quant à moi, je n’en crois rien.
Que serait ce, ma Climène,
Si tu n’étais plus la mienne,
Si je n’étais plus le tien?
1818-1819


26.DI CHÚC CỦA KUCHELBECKER*

Bạn bè ơi, tôi xin để lại lời di chúc
Tôi để lại những giàu có, niềm vui
Những hờn giận, bài ca – tôi quên hết
Để người cũng sẽ quên đống nợ của tôi.
1816
_____________
*Wilhelm Küchelbecker (1797 – 1846) – nhà thơ Nga, bạn của Pushkin.

Завещание Кюхельбекера

Друзья, простите! Завещаю
Вам всё, чем рад и чем богат;
Обиды, песни — всё прощаю.
А мне пускай долги простят.
1816


27.NGƯỜI CA SĨ 

Em có nghe trong rừng đêm thanh vắng 
Ca nỗi buồn người ca sĩ tình yêu? 
Trên cánh đồng buổi sớm mai yên lặng 
Tiếng sáo diều dung dị hát cô liêu 
Em có nghe thấy chăng? 

Em có gặp trong rừng hoang đêm ấy 
Ca nỗi buồn người ca sĩ tình yêu? 
Giọt lệ nhòa, nụ cười em có thấy 
Ánh mắt nhìn buồn bã biết bao nhiêu 
Em có gặp gỡ chăng? 

Em có thổn thức nghe lời lặng lẽ 
Ca nỗi buồn người ca sĩ tình yêu 
Khi trong rừng chàng trai em để ý 
Gặp ánh nhìn trong mắt đã nhòa theo 
Em có thổn thức chăng? 
1816

Певец

Слыхали ль вы за рощей глас ночной
Певца любви, певца своей печали?
Когда поля в час утренний молчали,
Свирели звук унылый и простой —
            Слыхали ль вы?

Встречали ль вы в пустынной тьме лесной
Певца любви, певца своей печали?
Прискорбную ль улыбку замечали,
Иль тихий взор, исполненный тоской, —
            Встречали вы?

Вздохнули ль вы, внимая тихой глас
Певца любви, певца своей печали?
Когда в лесах вы юношу видали,
Встречая взор его потухших глаз —
            Вздохнули ль вы?
1816


28.GỬI CÁC BẠN 

Trời còn cho các anh
Bao ngày ngọc đêm vàng
Ánh mắt bao cô gái
Còn chăm chú nhìn sang.

Cứ vui đùa, hát lên
Với ngày tháng trôi nhanh
Tôi cười qua nước mắt
Niềm vui của các anh.
1816

Друзьям

Богами вам еще даны
Златые дни, златые ночи,
И томных дев устремлены
На вас внимательные очи.

Играйте, пойте, о друзья!
Утратьте вечер скоротечный;
И вашей радости беспечной
Сквозь слезы улыбнуся я.
1816


29.ĐIỀU MONG ƯỚC

Ngày tháng của tôi cứ trôi chầm chậm
Trong tim buồn mỗi khoảnh khắc nhân lên
Mọi khổ đau của tình yêu bất hạnh
Làm âu lo những mơ ước điên cuồng.

Tôi khóc đây, nước mắt – nguồn an ủi 
Nhưng chẳng nghe tiếng nức nở của tôi 
Tâm hồn tôi đang ngập tràn buồn tủi 
Trong nỗi buồn tôi tìm thấy niềm vui. 

Giấc mơ đời! Bay đi, tôi chẳng tiếc 
Hãy biến vào trong hoang vắng, cô liêu 
Chỉ đau khổ tình yêu tôi thân thiết 
Tôi chết đây nhưng chết bởi vì yêu! 
1816

Желание

Медлительно влекутся дни мои,
И каждый миг в унылом сердце множит
Все горести несчастливой любви
И все мечты безумия тревожит.

Но я молчу; не слышен ропот мой;
Я слезы лью; мне слезы утешенье;
Моя душа, плененная тоской,
В них горькое находит наслажденье.

О жизни час! лети, не жаль тебя,
Исчезни в тьме, пустое привиденье;
Мне дорого любви моей мученье —
Пускай умру, но пусть умру любя!
<1816>



30.THƠ ỨNG KHẨU VỚI AGAREVA

Anh ngồi trước mặt em trong im lặng
Cảm thấy điều khổ nhục thật hoài công
Nhìn sang em thật vô cùng phí uổng
Anh không nói ra cái vẻ chân thành
Điều đang nói với em từ tưởng tượng.
1816

Экспромт на Огареву

В молчанье пред тобой сижу,
Напрасно чувствую мученье,
Напрасно на тебя гляжу:
Того уж верно не скажу,
Что говорит воображенье.
1816


31.CHÂN LÝ

Những nhà thông thái từ lâu đi tìm
Dấu vết của Chân lý bị bỏ quên
Rồi rất lâu, rất lâu họ bình luận
Những lý lẽ của các bậc tiền nhân.
Họ nhắc lại rằng: “Chân lý trần truồng
Đã bí mật chạy trốn vào đáy giếng”
Rồi cùng nhau múc nước lên họ uống
Và hô to: “Chân lý đã được tìm!”

Nhưng rồi có người hằng phúc nào đấy
(Hình như đó là ông già Silen*)
Người đã chứng kiến những sự ngu đần
Nước và tiếng kêu làm ông mệt mỏi
Điều mà ta không thấy, ông bỏ lại
Ông là người nghĩ về rượu đầu tiên
Rồi ông cạn chén đến giọt cuối cùng
Thì nhìn thấy Chân lý nằm dưới đáy.
1816
_____________
*Silen (Silenus) – theo thần thoại Hy Lạp là vị thần xuyên say rượu có tài tiên tri. Silen có thể đoán tương lai một cách chính xác trong tình trạng ngủ say.

Истина

Издавна мудрые искали
Забытых истины следов
И долго, долго толковали
Давнишни толки стариков.
Твердили: «Истина нагая
В колодезь убралась тайком» —
И, дружно воду выпивая,
Кричали: «Здесь ее найдем!»

Но кто-то, смертных благодетель
(И чуть ли не старик Силен),
Их важной глупости свидетель,
Водой и криком утомлен,
Оставил невидимку нашу,
Подумал первый о вине
И, осушив до капли чашу,
Увидел истину на дне.
1816


32.THƠ CHO PUCHKOVA

Em kêu lên rằng em là trinh nữ
Trong mỗi bài thơ như thế làm gì?
Anh thấy rằng người ca sĩ Eva
Đang cố gắng để tìm ra chàng rể.
1816
______________
*Ekaterina Naumova Puchkova (1792 – 1867) – nữ nhà văn Nga.

На Пучкову

Зачем кричишь ты, что ты дева,
На каждом девственном стихе?
О, вижу я, певица Ева,
Хлопочешь ты о женихе.
<1816>


33.CHỈ TÌNH YÊU

Chỉ tình là niềm vui của đời giá lạnh
Chỉ tình yêu là nỗi khổ của con tim
Tình ban cho chỉ khoảnh khắc vui mừng
Mà khổ đau thì kéo dài vô tận.
Ai đang trẻ trung một trăm lần vui sướng
Hãy nắm bắt giây phút thoáng qua nhanh
Ai đang hướng về niềm vui lạ lẫm
Vẻ đẹp e ấp hãy biết tôn sùng. 

Nhưng có ai cho tình yêu không hiến đời mình?
Những ca sĩ của tự do hãy bằng tình cảm
Trước người đẹp nhẫn nhục bằng tấm lòng
Ca ngợi niềm đam mê – bằng bàn tay kiêu hãnh
Hãy dâng người đẹp vương miện của mình.
Cupid đui mù, nghiệt ngã và thành kiến
Đã thỏa thuận riêng cùng các nữ thần
Ban cho các người cả hoa tươi, gai nhọn
Ban phát niềm vui cho một người này
Còn người khác đành đau khổ muôn đời
Vì ngọn lửa của tình yêu bất hạnh. 

Hỡi những con cháu của Tibullus, Parny*!
Các người biết vẻ ngọt ngào của đời quí giá
Như ánh bình minh chiếu rọi những ngày xanh
Hãy hát lên ca ngợi niềm vui tuổi trẻ
Hãy ép bờ môi vào những bờ môi rực lửa
Chết trong vòng tay âu yếm của người tình
Những câu thơ tình hãy nấc lên nhè nhẹ!...
Hạnh phúc của các người ta chẳng dám ghen. 

Ca sĩ của tình yêu! Ngươi đã biết nỗi buồn
Ngày tháng của ngươi đã trôi trên gai nhọn
Ngươi đã hồi hộp gọi về ngày cuối tận
Và nó đã đến rồi, trong đời sống xa xăm
Ngươi chưa nhìn ra trò vui rất chóng vánh
Và chưa tìm ra hạnh phúc của đời mình
Nhưng mà ít ra ngươi đã có vinh quang
Bằng đau khổ của mình, ngươi trở thành bất tử!

Số kiếp của tôi không cho mình như thế
Dưới bóng mờ của những đám mây đen
Trong thung lũng sâu, trong bóng tối của rừng
Tôi u sầu, trong cô đơn thơ thẩn
Trong buổi hoàng hôn, bên hồ nước xám
Thường nức nở trong nước mắt, nỗi buồn
Nhưng đáp lại chỉ rì rầm tiếng sóng
Và chỉ nghe tiếng xào xạc của rừng
Liệu có dứt giữa hồn giấc mơ lạnh
Và say mê của thơ có cháy lên
Sinh ra cơn nóng, rồi lặng lẽ tàn
Sẽ qua đi nguồn cảm xúc phí uổng
Cứ để thơ cho người khác tôn vinh
Người được yêu – còn tôi yêu một mình!..
Tôi yêu, tôi yêu!.. nhưng nàng không tơ tưởng
Giọng khổ đau, và nàng không mở miệng
Cười với thơ người cẩu thả, giản đơn.
Thì hát làm gì? Dưới gốc cây phong
Bỏ lại cho cơn gió nơi đồng vắng
Và mãi mãi thơ ca không cần đến
Biến như làn khói nhẹ chút tài hèn.
1816
_______________
*Albius Tibullus (55 – 19 tr.CN) – nhà thơ La Mã cổ đại, Évariste de Parny (1753 – 1814) – nhà thơ Pháp.

Любовь одна — веселье жизни хладной

Любовь одна — веселье жизни хладной,
Любовь одна — мучение сердец:
Она дарит один лишь миг отрадный,
А горестям не виден и конец.
Стократ блажен, кто в юности прелестной
Сей быстрый миг поймает на лету;
Кто к радостям и неге неизвестной
Стыдливую преклонит красоту!

‎Но кто любви не жертвовал собою?
Вы, чувствами свободные певцы!
Пред милыми смирялись вы душою,
Вы пели страсть — и гордою рукою
Красавицам несли свои венцы.
Слепой Амур, жестокий и пристрастный,
Вам терния и мирты раздавал;
С пермесскими царицами согласный,
Иным из вас на радость указал;
Других навек печалями связал
И в дар послал огонь любви несчастной.

‎Наследники Тибулла и Парни!
Вы знаете бесценной жизни сладость;
Как утра луч, сияют ваши дни.
Певцы любви! младую пойте радость,
Склонив уста к пылающим устам,
В объятиях любовниц умирайте;
Стихи любви тихонько воздыхайте!..
Завидовать уже не смею вам.

‎Певцы любви! вы ведали печали,
И ваши дни по терниям текли;
Вы свой конец с волненьем призывали;
Пришел конец, и в жизненной дали
Не зрели вы минутную забаву;
Но, не нашед блаженства ваших дней,
Вы встретили по крайней мере славу,
И мукою бессмертны вы своей!

‎Не тот удел судьбою мне назначен:
Под сумрачным навесом облаков,
В глуши долин, в печальной тьме лесов,
Один, один брожу уныл и мрачен.
В вечерний час над озером седым
В тоске, слезах, нередко я стенаю;
Но ропот волн стенаниям моим
И шум дубрав в ответ лишь я внимаю.
Прервется ли души холодный сон,
Поэзии зажжется ль упоенье, —
Родится жар, и тихо стынет он:
Бесплодное проходит вдохновенье.
Пускай она прославится другим,
Один люблю, — он любит и любим!..
Люблю, люблю!.. но к ней уж не коснется
Страдальца глас; она не улыбнется
Его стихам небрежным и простым.
К чему мне петь? под кленом полевым
Оставил я пустынному зефиру
Уж навсегда покинутую лиру,
И слабый дар как легкий скрылся дым.
<1816>



34.THƯ GỬI P. A. VYAZEMSKY

Phước cho ai trong tiếng ồn thành phố
Mơ ước về nơi hiu quạnh, cô đơn
Ai nhìn thấy chỉ nơi chốn xa xăm
Sa mạc, vườn, và ngôi nhà thôn dã
Những ngọn đồi với rừng cây lặng lẽ
Thung lũng cùng với suối nước reo vang
Bầy súc vật cùng với trẻ mục đồng
Phước cho ai với bạn bè yêu quí
Ngồi bên chiếc bàn đến tận nửa đêm
Bằng những bài thơ Nga đem chế nhạo
Những kẻ người Xlavơ ngu đần
Phước cho ai không từ giã nhà mình
Nơi thành phố Moskva ầm ĩ…
Không phải trong mơ mà trên thực tế
Giờ này đang ân ái với người tình!..
1816

Из письма к кн. П. А. Вяземскому

Блажен, кто в шуме городском
Мечтает об уединенье,
Кто видит только в отдаленье
Пустыню, садик, сельский дом,
5 Холмы с безмолвными лесами,
Долину с резвым ручейком
И даже… стадо с пастухом!
Блажен, кто с добрыми друзьями
Сидит до ночи за столом
И над славянскими глупцами
Смеется русскими стихами;
Блажен, кто шумную Москву
Для хижинки не покидает…
И не во сне, а наяву
Свою любовницу ласкает!..
1816


35.VÀO ALBUM

Những tháng ngày ước mơ rồi sẽ tắt
Ánh sáng ồn ào rồi sẽ gọi ta
Còn ai nhớ đến những lần gặp mặt
Và tình bạn của những tháng ngày qua?
Cho phép tôi trong những dòng lưu bút
Giữ vết tích giây lát cho người ta.
1817

В альбом

Когда погаснут дни мечтанья
И позовет нас шумный свет,
Кто вспомнит братские свиданья
И дружество минувших лет?
Позволь в листах воспоминанья
Оставить им минутный след
1817



36.THƠ ĐỀ VÀO CHÂN DUNG KAVERIN

Trong người anh cơn nóng chiến tranh và rượu vẫn sôi lên
Ngoài công viên Thần chiến tranh* anh là người lính dữ
Với bè bạn trung thành, với người đẹp – là người tình đau khổ
Và ở khắp mọi nơi anh là người lính – kỵ binh.
1817
________________
*Công viên Marsovo Polye ở Saint Petersburg, theo thần thoại Hy Lạp: Mars là thần chiến tranh.

К портрету Каверина

В нём пунша и войны кипит всегдашний жар,
На Марсовых полях он грозный был воитель,
Друзьям он верный друг, красавицам мучитель,
И всюду он гусар.
1817



37.GỬI BỨC THƯ

Trong thư là những niềm vui của tôi, khi tôi chết
Hãy để cho bức thư chạm vào ngực của tôi
Rất có thể, bạn bè thân mến ơi
Rất có thể con tim tôi lại đập.
1817

К письму

В нем радости мои; когда померкну я,
Пускай оно груди бесчувственной коснется:
Быть может, милые друзья,
Быть может сердце вновь забьется.
    <1817>


38.CHỚ DỌA DẪM CON LƯỜI

Chớ dọa dẫm con lười đang còn trẻ
Tôi không đợi chờ cái chết yểu đâu.
Trong vòng hoa tình yêu sẽ đi vào
Không nghĩ suy và không hề rơi lệ.

Tôi sống ít, tận hưởng còn ít quá…
Nhưng đôi khi đã ngắt cánh hoa vui –
Và cuộc đời tôi chỉ mới bắt đầu.
1817

Не угрожай ленивцу молодому...

Не угрожай ленивцу молодому.
Безвременной кончины я не жду.
В венке любви к приюту гробовому
Не думав ни о чем, без ропота иду.

Я мало жил, я наслаждался мало...
Но иногда цветы веселья рвал —
Я жизни видел лишь начало
1817



39.DÒNG CHỮ TRÊN TƯỜNG BỆNH VIỆN

Chàng sinh viên ốm đang nằm kia
Số phận của chàng thật khắt khe.
Thuốc men xin hãy mang đi khỏi
Tình yêu là thứ bệnh nan y!
1817

Надпись на стене больницы

Вот здесь лежит больной студент;
Его судьба неумолима.
Несите прочь медикамент:
Болезнь любви неизлечима!
1817

40.GỬI 

Xin đừng hỏi sao tôi thường u ám
Với ý nghĩ buồn giữa những trò vui
Sao đưa ánh mắt cau có nhìn đời
Sao giấc mộng ngọt ngào không thương mến!

Xin đừng hỏi sao tình yêu vui vậy
Tôi chia tay bằng tê tái cõi lòng
Không một ai tôi còn gọi người thương –
Ai yêu một lần, không còn yêu lại

Ai biết hạnh phúc, không còn biết lại
Hạnh phúc trong giây phút được trời ban:
Từ thời tuổi trẻ say mê ngập tràn
Chỉ một nỗi buồn tái tê còn lại…
1817

К ***

Не спрашивай, зачем унылой думой
Среди забав я часто омрачен,
Зачем на всё подъемлю взор угрюмый,
Зачем не мил мне сладкой жизни сон;

Не спрашивай, зачем душой остылой
Я разлюбил веселую любовь
И никого не называю милой —
Кто раз любил, уж не полюбит вновь;

Кто счастье знал, уж не узнает счастья.
На краткий миг блаженство нам дано:
От юности, от нег и сладострастья
Останется уныние одно...
1817

41.VÀO ALBUM

Tình sẽ đi qua, ước mong sẽ chết
Ánh sáng lạnh lùng sẽ chia lìa ta
Còn ai nhớ đến những lần gặp mặt
Mơ ước, hân hoan của tháng ngày qua?..
Cho phép tôi trong những trang lưu bút
Giữ vết tích giây lát cho người ta.
1817

В альбом

Пройдет любовь, умрут желанья;
Разлучит нас холодный свет;
Кто вспомнит тайные свиданья,
Мечты, восторги прежних лет?..
Позволь в листах воспоминанья
Оставить им минутный след.
<1817>

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét